lời nè: mười tám tuổi em ko còn bé nữa,nhưng chưa là người lớn đâu em, những ước mơ đã ko còn xa nữa. Hiện thực bây giờ đã khác xưa. Mười tám tuổi, cổng trường chưa khép hẳn, nhưng em đành chọn lối đi riêng, em quay lưng một thời áo trắng. Vif em ư? hay nhường lối cho ai? Một chiều về nhớ khung trời mùa hạ. Phượng nói gì cho áo trắng chia ly. Một chiều về sao em buồn đến thế. Mắt đen huyền, cứ mãi dõi theo ta. Mười tám tuổi ta bik mình có lỗi, khi ham tìm cảm giác mơ hoang. Những ước mơ đã ko còn xa nữa, hiên thực bây giờ đã khác xưa